Muốn thoát khỏi danh xưng “đàn em”, mình đã về nhà anh Ura sau buổi tập huấn cuối cùng. Mặc áo anh, ngủ chung giường… nhưng anh chẳng làm gì cả. “Khi nào anh mới nhìn em?” – kéo tay anh, thấy gương mặt đỏ bừng và đơ ra của anh… Tưởng anh điềm tĩnh, ai ngờ lại khác hẳn. Thấy được vẻ mặt đó, mình không thể dừng lại nữa.