Đối với Hạ Dương mà nói, Thẩm Tu Trúc là nốt chu sa, là ân nhân cứu mạng, là bạch nguyệt quang mà anh cất giữ ở tận đáy lòng, mà Hứa Thừa Yến đã ở bên anh năm năm kia chỉ là tạm bợ, là người thế chỗ cho Thẩm Tu Trúc, là kẻ thay thế để lấp lại khoảng trống trong lòng…. Hứa Thừa Yến qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn, thứ mà Hạ Dương chờ đợi chỉ còn là một thi thể lạnh băng, anh chợt nhận ra thời gian năm năm bên nhau lại ngắn ngủi như thế, nghĩ ngợi muốn tìm lại tất cả, nhưng cũng vô dụng mà thôi…