Tôi là Hách Tuấn, một kẻ vô dụng đúng nghĩa. Thậm chí đến hệ thống của mình cũng bỏ tôi mà đi!
Nhưng tôi chẳng hoảng chút nào. Vì tôi vốn chẳng màng tu tiên, thứ tôi khao khát duy nhất là—cưới được một mỹ nhân tuyệt thế về làm vợ!
Tất cả chỉ vì một mục tiêu cao cả: Ăn bám vợ! Ăn bám vợ! Ăn bám vợ!!!
Thế nhưng, các vị đại lão tu tiên cứ không ngừng kéo đến gây sự!
Thân là một người phàm, tôi chỉ biết quỳ rạp van xin. Đúng lúc đó, cô vợ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của tôi xuất hiện, ai ngờ nàng lại chính là Môn chủ của Thần Môn